Vào tù
Vào một đêm tháng 5/1990, Tony Adams nhận một tin sét đánh khi HLV Bobby Robson bất ngờ gạch tên anh ra khỏi danh sách những cầu thủ Anh sẽ tham dự World Cup 1990.
Với một cầu thủ 24 tuổi, từng ghi bàn ở VCK Euro cách đấy 2 năm, đó thực sự là một cú sốc lớn. Nên nhớ, ở tuổi 21, Adams đã là thủ quân của Arsenal và tương lai của bóng đá Anh. Song, từng ấy chưa đủ thuyết phục ông Robson. Sau này, lịch sử cũng chứng minh quyết định của HLV người Anh là chính xác khi một Tam sư không Adams đã tiến đến tận Bán kết (thua Đức trên chấm phạt đền, hai tội đồ của Tam sư là Chris Waddle và Stuart Pearce).
Để giải sầu, Adams lao vào các quán bar. Chứng nghiện rượu của Adams cũng từ đây mà phát. Anh thường xuyên trở về nhà trong tình trạng thương tích đầy mình, hơi thở nồng nặc mùi rượu. Thế rồi vào ngày 6/5/1990, cũng trong một cơn say như bao cơn say khác, chiếc Ford Sierra do Adams điều khiển tông thẳng vào tường.
Cú va chạm này không gây ra thiệt hại về người nhưng Adams vẫn bị cảnh sát bắt giam. Qua điều tra, người ta mới vỡ lẽ, nồng độ cồn của chân sút cao lêu khêu này vượt 4 lần mức cho phép. Hậu quả thì ai cũng biết, Adams bị tống vào tù trong 4 tháng (thụ án 2 tháng thì được tha do cải tạo tốt).
Cai nghiện
Số phận thật trớ trêu, 6 năm sau, tức năm 1996, người Anh lại một lần nữa ôm hận trước tuyển Đức. Lần này, Adams đã là trụ cột không thể thay thế của Tam sư. Thế nhưng, định mệnh nghiệt ngã lại khiến Gareth Southgate (nay là HLV tuyển Anh) sút hỏng trái phạt đền quyết định, khiến Tam sư bị loại ở Bán kết.
Quá chán nản, Adams lao vào một quán rượu và phải 6 tuần sau, người ta mới thấy cầu thủ 30 tuổi đi ra. Dĩ nhiên, truyền thông Anh không bỏ qua cơ hội này để thêu dệt thêm những chi tiết bêu xấu Adams. Vào thời điểm những năm 90, khi bạn bước qua tuổi 30 và lại mắc chứng nghiện rượu, việc thi đấu chuyên nghiệp gần như là không thể. Có điều, đội trưởng của Arsenal đã nhận thức được sai lầm. Anh quyết tâm cai nghiện và đã thành công nhờ sự giúp sức của một người ông giáo người Pháp hãy còn xa lạ với bóng đá Anh.
Hồi sinh ở tuổi 30
Sau sự ra đi của HLV George Graham, Arsenal như một con tàu bị mất phương hướng. Tháng 9 năm 1996, BLĐ Pháo thủ mạo hiểm đặt niềm tin vào Arsene Wenger – một người không có nhiều hiểu biết về bóng đá Anh. Thật ra, người Anh cũng chẳng biết nhiều về người đàn ông cao 6 feet 3 này. Wenger bí ẩn đến mức tờ Evening Standard phải đặt cái tít: “Arsene Who?”
Nhưng rồi, giữa Arsenal và Wenger nhanh chóng tìm được tiếng nói chung. HLV người Pháp đề ra một chế độ dinh dưỡng và cách thức sinh hoạt tối ưu cho từng cầu thủ (việc áp dụng khoa học để tính toán từng bữa ăn ở thời điểm những năm 90 hãy còn rất xa lạ).
Kết quả là từ một “con nghiện” tưởng chừng đã phải chấm dứt sự nghiệp đỉnh cao ở tuổi 30, Adams kéo dài tuổi nghề thêm được 8 năm và có thêm hai danh hiệu giải Ngoại hạng cao quý cùng Arsenal vào các năm 1998 và 2002.
Vào tháng 8 năm 2002, ngay trước khi mùa giải mới khởi tranh, Adams tuyên bố giải nghệ sau 668 trận chơi cho Pháo thủ. Tính ra, chỉ có David O’Leary là có số lần khoác áo Arsenal nhiều hơn Adams.
Adams - Người thủ lĩnh thật sự của Pháo thủ: